Đứa con “hư hỏng” của nghệ thuật đương đại
Đúng như quan điểm “nghệ thuật đến từ mọi nơi”, những tác
phẩm của Damien Hirst đã thực sự trở nên nổi tiếng bởi sự kỳ dị của chúng,
đi kèm với đó là giá bán cao ngất ngưởng lên tới hàng
triệu USD, thu hút sự chú ý của giới nghệ thuật, các
nhà đầu tư cũng như đông đảo công chúng trong và ngoài nước. CÁI
CHẾT - chủ đề trung tâm trong thế giới sáng tạo đã
mang lại danh tiếng, tiền tài cho người nghệ sĩ vốn được coi là
“đứa con hư hỏng” của nghệ thuật đương đại Anh này.
Người nghệ sĩ lập dị với những tác
phẩm kiếm bộn tiền
Damien
Hirst sinh ngày 7 tháng 6 năm 1965 tại Bristol (Anh), tốt nghiệp ngành
Mỹ thuật tại Đại học Goldsmiths London, là một trong
những khuôn mặt nổi bật nhất của Hội nghệ sĩ trẻ nước Anh (Young British Artists); 30 tuổi, là hoạ sĩ nổi tiếng thế giới và thống trị làng
nghệ thuật xứ sương mù; Hơn 40 tuổi, trở thành nghệ sĩ tạo hình đương thời có tác phẩm đắt giá nhất thế giới, sở hữu khối lượng tài sản ước tính
khoảng 130 triệu Bảng Anh… Đó chính là số tiền thu được từ việc bán
các tác phẩm nghệ thuật, mà chất liệu sáng tác là động vật chết (cá mập, cừu,
bò,...) được ngâm trong dung dịch
formaldehyde.
Xu hướng sáng
tác trên bắt đầu với một tác phẩm gây choáng váng được thực hiện vào
năm 1991. Đó là một con cá mập hổ dài 4,3m ngâm trong bể kính chứa
formaldehyde mang tên The Physical Impossibility of Death in the Mind of
Someone Living. Năm 2004, con cá mập này được gallery Saatchi bán cho tỉ phú
Steven Cohen với giá 6,5 triệu Bảng (12
triệu USD), trong khi kinh phí để thực hiện tác phẩm chỉ tốn có 50
ngàn Bảng! Tác phẩm trên nằm trong bộ sưu tập Natural History đã mang về cho
Hirst giải thưởng nghệ thuật Turner danh giá. Kể từ đó, tên
tuổi của Hirst bắt đầu được đặt lên ngang hàng với ông
vua pop art Jasper Johns.
Tiếp đó,
năm 1993, Damien Hirst đem đến Venice Biennale – triển lãm quốc tế đầu tiên
mà ông tham gia – tác phẩm Mother and Child Divided. Đó là một con bò
cái và một con bê bị cắt thành nhiều phần, trưng bày
trong tủ kính chứa formaldehyde. Năm 1994, tại
gallery Serpentine ở London, tác phẩm là một con cừu cũng được ngâm
trong bể formaldehyde mang tên Away from the Flock. Tới năm
1995, “đứa con hư hỏng” lại tiếp tục cho ra mắt tác phẩm Two Fucking and Two Watching – hai con bò đực và cái
ngâm formaldehyde đang giao phối trong tình trạng thối rữa. Tuy
nhiên, lần này giới chức y tế của thành phố New York đã phải ra lệnh đóng
cửa triển lãm của Hirst vì lo sợ nó sẽ “khiến khách
tham quan nôn mửa”(!).
Năm
2000, người nghệ sĩ lập dị này tổ chức triển lãm riêng tại
gallery hàng đầu New York Gagosian. Sau cuộc triển lãm lớn kéo
dài 12 tuần và thu hút số lượng khán
giả lên tới 100 ngàn người, toàn
bộ tác phẩm trưng bày đều được bán hết. 3 năm sau, triển lãm tại
gallery White Cube (London) tiếp tục mang về cho ông 11 triệu Bảng từ việc bán
tác phẩm. Tháng Sáu, tháng Bảy năm
2007, một lần nữa, công chúng lại có dịp tề tựu tại
gallery này để chiêm ngưỡng bộ sưu tập mới của Hirst - Beyond Belief, trong đó tác phẩm trung
tâm độc nhất vô nhị là một chiếc đầu lâu mang tên For the Love of God. Chiếc đầu lâu được lấy nguyên
mẫu từ một người đàn ông châu Âu thế kỷ thứ XVIII
nhưng có bộ răng người thật, đúc bằng vàng trắng, nạm 8.601 viên kim cương với tổng trọng lượng hơn 1.106
cara. Chi phí thực hiện tác phẩm là 15 triệu Bảng, nhưng cái
giá mà Hirst đưa ra 50 triệu Bảng (tương đương 100
triệu USD) quả là một cú sốc choáng váng đối với làng
nghệ thuật…
Những tác
phẩm độc đáo lấy ý tưởng từ sự kết hợp quan niệm về khoa học, tôn giáo, cái đẹp và cái
chết của Hirst đã đưa tác giả của nó trở thành
nghệ sĩ đầu tiên tự thông qua một nhà
bán đấu giá để bán một số lượng tác phẩm lớn có giá trị kỷ lục mà
không nhờ cậy bất kỳ gallery nào. Theo đánh giá của báo
chí phương Tây, Damien Hirst đã làm nên “một cuộc cách mạng” trên
thị trường nghệ thuật, đặc biệt ngay trong thời điểm nền kinh tế thế giới đang
lún sâu vào suy thoái.
Dư luận trái
chiều
Đối với nhiều đồng nghiệp, thành
công của Hirst đã thổi một luồng gió lạ vào thế giới nghệ thuật, đưa tên tuổi của nghệ sĩ nước Anh
lên một tầm cao mới và ông xứng đáng là “một người đi
tiên phong trong phong trào nghệ thuật Anh quốc”. Ngay cả Saatchi – ông bầu trước kia từng xích
mích với Hirst – cũng không tiếc lời khi đề cao người bạn cũ: “Tới năm
2015, trong những cuốn sách nghệ thuật viết về thế kỷ XX, người ta sẽ nhìn thấy những tên tuổi như Jackson Pollock, Andy Warhol, Donald Judd và
Damien Hirst”.
Tuy
nhiên, bên cạnh đó, những chỉ trích dành cho “đứa con hư hỏng” này
cũng không phải là ít. Bình luận về triển lãm
Sensation, chính trị gia Norman Tebbit viết: “Mọi người điên hết cả rồi hay
sao? Tác phẩm của “nghệ sĩ” này chỉ là một đống động vật chết. Hàng
ngàn nghệ sĩ trẻ đã không thèm ngó ngàng đến chúng,
bởi nghệ thuật thực thụ của họ không dành cho những kẻ điên”.
Còn trên trang nhất của tờ Daily Mail, đập vào mắt độc giả là nhận xét:
“Từ hàng nghìn năm nay, nghệ thuật là một trong
những sức mạnh văn minh lớn lao của loài
người. Ngày nay, cừu ngâm
hoá chất và những chiếc giường dơ bẩn sắp biến hết thảy chúng ta trở lại những kẻ man rợ”.
Năm
2003, với tiêu đề “Cá mập chết không phải là nghệ thuật”, gallery Stuckism International đã trưng bày một con cá
mập được cho là tác phẩm của Eddie
Saunders đã từng xuất hiện tại cửa hiệu Shoreditch hai năm trước thời điểm Hirst
cho ra mắt tác phẩm cá mập của mình. Điều này đặt ra hàng loạt câu hỏi: Nếu con cá
mập của Hirst được coi là một tác phẩm nghệ thuật lớn thì con cá của Eddie
sẽ là gì? Phải chăng Eddie là một nghệ sĩ tài
danh mà người ta vẫn chưa biết đến? Tác phẩm của ai ra đời trước? Liệu một con cá mập chết có xứng đáng được gọi là nghệ thuật hay không? Và phải chăng
Damien Hirst đã cố ý sao chép ý tưởng của Eddie
Saunders?
Đến năm
2008, nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng Robert Hughes lên tiếng, cho
rằng Hirst phải chịu trách
nhiệm về sự suy tàn của nghệ thuật đương đại. Trên kênh Channel 4, ông thẳng thắn đánh
giá nghệ thuật của Hirst là thứ “tồi tàn”
và “lố bịch”, rằng Hirst chỉ là “một con
buôn” đang kiếm tiền từ công sức của đội ngũ trợ lý – những người thực sự làm nên phần lớn các
tác phẩm, đồng thời biến tiền bạc trở thành ý nghĩa duy nhất còn
sót lại của nghệ thuật. Cùng quan điểm trên,
Giáo sư kinh tế Mỹ Don Thompson đã viết hẳn một cuốn sách về hiện tượng
Damien Hirst với nhan đề Cá mập ướp 12 triệu USD: Kinh tế học kỳ quặc của nghệ thuật đương đại -
trong đó ông lý giải về kiểu sưu tầm “nghệ thuật chiến lợi phầm” của những người lắm tiền nhiều của sẵn sàng bỏ ra hàng triệu USD để mua những tác
phẩm thời thượng không vì giá trị nghệ thuật của chúng
mà chỉ nhằm khoe khoang sự giàu có
của mình.
Mỗi người một quan
điểm, chưa biết đúng sai ra sao, chỉ biết ước tính
giá tác phẩm của Hirst tại các sàn đấu giá cứ tăng đều khoảng 84%
trong những năm gần đây và “đứa con hư hỏng” của nghệ thuật đương đại đang sở hữu khối lượng tài sản khổng lồ từ việc bán
tác phẩm. Có lẽ, chỉ có thời gian mới cho ta câu trả lời chính
xác nhất!
(Theo http://phunutoday.vn/)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét