Life sớm
Zeng
Fanzhi là nghệ sĩ đương đại Trung Quốc sinh năm 1964 ở Vũ Hán, và hiện đang sống và làm việc tại Bắc Kinh. Ông lớn lên trong Cách mạng Văn hóa Trung Quốc, rồi Học Mỹ thuật ở học viện Hồ Bắc. Phần lớn ông chịu ảnh hưởng
của chủ nghĩa biểu hiện. Hiện nay, Zeng là một trong những nghệ sĩ đương đại nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Vào tháng 5, năm 2008, ông lập kỷ lục đấu giá
thế giới của nghệ thuật đương đại "Mask Series 1996 số 6" của ông đã
được bán với 9.600.000 $ tại Hồng Kông.
Zeng đã sống và làm việc tại Bắc Kinh từ năm 1993, tác phẩm của ông được
trưng bày trên toàn thế giới ở những địa điểm như Bảo tàng Nghệ thuật Thượng Hải,
Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia, Bảo tàng Bonn Kunst, Kunstmuseum Bern, Trung tâm
Nghệ thuật Santa Monica.
Nghệ thuật học
Zeng học
trong trường nghệ thuật từ 1987-1991, và ông đã quan tâm đặc biệt các họa sĩ biểu
hiện Đức. Trong năm học thứ ba của ông,
ông bắt đầu thay vì để tìm hiểu thêm về các phương pháp tiếp cận thực tế rằng để
có được bức tranh, mà tìm ra phương pháp riêng của mình. Bởi thời gian chương
trình đầu tiên của ông đã thành hiện thực, nó là rõ ràng rằng ông đã đạt được
phong cách rất riêng của mình và công việc mang lại cho ông với những số tiền lớn, cùng sự tôn trọng trong nền
nghệ thuật Trung Quốc.
Nghệ thuật Thăng Tiến
Trong
loạt tranh bệnh viện, Zeng chuyển đến một chủ đề bao gồm việc sử dụng
nội thất bệnh viện, nơi ông đã dành nhiều thời gian tìm hiểu chi tiết tâm trạng của bệnh nhân và ông
sử dụng một số kỹ thuật
bàn chải thay vì dung bút có thể mang lại. Những bức tranh này ám chỉ một mối quan hệ với các gam màu nhợt nhạt của
ánh sáng, và màu máu thịt trên cơ thể
bệnh nhân. Trong cách sử dụng những kỹ
thuật này, ông cho thấy cái nhìn bi quan của người bệnh. Kỹ thuật biểu hiện của ông tỏa sáng
thông qua các hoạt động với một biểu hiện cực đoan trong con mắt của các nhân vật.
Ngoài ra, đáng chú ý là hai bàn tay của bệnh nhân là quá khổ và các khớp lớn hơn
nhiều. Những cảnh ông mô tả dường như cho thấy bệnh nhân bị cuốn vào cơn cuồng
loạn, và các màu đỏ sâu cho thấy sự tức giận rằng xé.
Sau
năm 1994, Thay về vẽ bản chất sự giận dữ và rằng xé của loạt bệnh nhân.Ông bắt
đầu vẽ Những cảnh từ xa, Lúc thì diễn tả
cả nhóm đôi khi chỉ một người duy nhất, và đó dường như cho thấy rằng Zeng mô tả
vào các mối quan hệ cá nhân trong xã hội với các mối quan hệ giả. Bằng cách sử dụng một cái mặt nạ, ngay cả nếu một người với một nhóm, có
một cảm giác cô đơn cho người đeo mặt nạ.
Ông cũng khám phá ra các kỹ thuật mới, bao gồm sử dụng một con dao như một
cây cọ. Điều này gây ra các ký tự để có
một cạnh thậm chí còn mờ hơn, trong đó chủ yếu mặt nạ là tổng thể trong một bức
tranh. Ánh sáng trên những bức tranh
không đến từ một nguồn rõ ràng, và các nhân vật dường như được tách ra từ thế
giới xung quanh thông qua một vị trí khó xử lý trên nền. Thông qua các kỹ thuật
khác nhau, các nhân vật có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều so với hàng loạt bệnh
nhân trong bệnh viện trước đó của ông. Con số tay nắm tay và cũng thực tế hơn
nhiều và rõ ràng hơn trong quá khứ, và điều này làm cho chúng có vẻ như họ đang
kiểm soát một cảm xúc thay vì trút sự tức giận.
Nghệ
thuật của Zeng sau năm 1997 trở nên phong cách hơn thông qua sự kết hợp các biểu
đạt mới cho nền tranh giống như biển. Ông
sử dụng màu sắc nhẹ nhàng hơn được hoà trộn vào nhau và điều này làm cho người xem cảm giác rễ chịu. Thay vì tức giận hoặc bị kiểm soát cảm xúc, nhân
vật trong tranh hiền hơn rất nhiều. Điều này dường như cho thấy rằng tâm trạng
của nghệ sĩ vào thời điểm đó, cũng thoải mái khi ông diễn tả sự biến đổi của cuộc sống. Điều
gì đã làm sự
tức
giận trở nên bình tĩnh hơn thông qua những nét cọ khác nhau. Thay vì khởi đầu với chủ nghĩa biểu hiện của mình, công việc của ông
bây giờ dường như bao gồm phần lớn biểu tượng.
Xem
xét phong cách chủ nghĩa biểu hiện trong tác phẩm của Zeng, người xem dường như
cảm thấy căng thẳng bạo lực. Cảnh quan của ông là một số công việc tốt nhất của
mình, và khi vẽ chúng, ông sử dụng hai cây bút riêng biệt. Khi làm như vậy, 1 cây bút chứng minh mục
đích của những gì ông đang vẽ, và cái khác được "để lại dấu vết của tiềm
thức của mình thông qua quá trình". Điều này làm cho cảnh quan của ông
không chỉ có một cảm giác thực sự với họ, nhưng cũng là một trừu tượng ý nghĩa
của biểu thức.
Trong
một nỗ lực để mô tả quá khứ, Zeng đặt một phiên bản trừu tượng của Chủ tịch… về
xây dựng ở quảng trường Thiên An Môn.
Màu đỏ và cam tươi sáng cho thấy cả một ý nghĩa mỉa mai của lòng dũng cảm
tuyệt vời trên đầu trang của một tương lai không chắc chắn. Bức tranh được đưa
ra hình ảnh động với một loạt các nét cọ để thay thế những gì thường được mô tả
là khắc kỷ. Thực tế là chân dung của Chủ
tịch… thống trị bức tranh có thể là một biểu tượng cho sự thống trị của mình
trong nền văn hóa Trung Quốc.
Năm
2003-4, ông bắt đầu thử nghiệm với một kỹ thuật mới đáng kể, từ bỏ, chủ nghĩa
biểu hiện Đức lấy
cảm hứng từ phong cách làm việc với ảnh hưởng truyền thống của Trung Quốc. Đặc biệt, Zeng đã xem xét nghiên cứu rất kỹ cách làm việc của các họa sĩ triều
đại nhà Tống (960 - 1279 AD), trong đó đặc biệt quan tâm đến các bức tranh
phong cảnh. Điều này nhấn mạnh về cảnh
quan dựa vào triết học Trung Quốc về mối quan hệ của con người với thiên nhiên,
Đạo giáo lập luận rằng con người nhỏ bé, con số không đáng kể so với vũ trụ rộng lớn. Công việc thử nghiệm với dòng Zeng gợi lên những
nét thư pháp Trung Quốc truyền thống và quá trình học tập để làm chủ các loại đường
nét khác nhau. Trong những tác phẩm này, Zeng tạo ra cảnh
quan và không có số liệu, khám phá lãng mạn của mối quan hệ giữa con người và
thiên nhiên.
Để làm
cho các công trình, Zeng vẽ bằng cả hai tay, đôi khi thậm chí còn cầm hai cây
bút trong mỗi bàn tay. Ông giải thích
phong cách mới này, " Tôi tạo ra kỹ thuật mới này, tôi không dùng cây bút
truyền thống. Tôi thích sáng tạo như vậy. Đôi khi tôi sẽ bị mất kiểm soát hình ảnh,
nhưng sau khi bạn bị mất kiểm soát bạn nhìn vào những gì bạn có và bạn cố gắng
để có được nó lại một lần nữa. "Trong
tranh ông đồng thời tạo ra điểm rõ nét
điểm lu mờ, miễn sao đạt được
một ý thức cao của cảm xúc.
Google
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét