Chen Diệc Phi ( Trung Quốc :陈逸飞, ngày 12 tháng 4 năm 1946 - 10 tháng tư 2005) là họa sĩ cổ điển nổi tiếng của Trung Quốc , giám đốc nghệ thuật, nghệ sĩ tầm nhìn và đạo diễn phim.
Chen sinh ra tại Ningbo một tỉnh ven biển Chiết Giang. Sau đó, gia đình Chen chuyển đến Thượng Hải và Chen đã bắt đầu nghiên cứu tác phẩm của các nghệ sĩ Nga và chủ nghĩa hiện thực xã hội . Qua trình đó đã thúc đẩy tài năng của ông.
Chen Diệc Phi là một nhân vật trung tâm trong sự phát triển của sơn dầu của Trung Quốc và là một trong những nghệ sĩ đương đại nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Mặc dù ông đã bị lên án hành vi 'tư bản’ rõ ràng tài năng của Chen, Làm chủ kỹ thuật vẽ tranh sơn dầu của ông đã giành được sự công nhận bởi các cơ quan có thẩm quyền. Chen sớm trở thành một trong những họa sĩ hàng đầu của cuộc cách mạng văn hóa, ông đã nổi tiếng với bức chân dung lớn của ông Mao và miêu tả các sự kiện lớn - anh hùng của dân tộc Trung Hoa hiện đại. Chen đã trở thành tiền thân của Cách mạng Văn hóa, một thời đại mới trong thẩm mỹ Trung Quốc, thúc đẩy một cảm giác mới hiện đại và lối sống trong các bức tranh của ông cũng như trong điện ảnh, thời trang và thiết kế. Trong bức tranh sơn dầu của mình, Chen đã từ bỏ vinh quang không phê phán của các bên để pha trộn kỹ thuật thực tế và lãng mạn với chủ đề trong cuộc sống của người dân Trung Quốc, đặc biệt là u sầu và phụ nữ cô đơn trong trang phục truyền thống. Bức tranh hiện thực lãng mạn đặc trưng của ông sử dụng màu sắc tối và dày đặc và chuyển tải một cảm giác phong phú và toàn vẹn.
Năm 1980, ông trở thành một trong những nghệ sĩ đầu tiên của nước Cộng hòa nhân dân Trung Quốc được phép nghiên cứu nghệ thuật ở Hoa Kỳ. Chen Yifei ghi danh theo học tại Đại học Hunter và sau đó tìm được việc làm như công việc phục chế nghệ thuật. Năm 1983, trước khi ông đạt được bằng thạc sĩ tại Hunter, triển lãm solo của mình tại Phòng Trưng Bày Hammer là một thành công lớn. Sau đó, ông ký kết như là một nghệ sĩ hợp đồng cho Phòng Trưng Bày Hammer.
Chen trở lại Trung Quốc và định cư tại Thượng Hải vào năm 1990. Ông đã vẽ phong cảnh ấn tượng của Tây Tạng và tỉnh Chiết Giang nơi nguồn gốc của mình. Đồng thời, ông cũng đã biến mình thành một doanh nhân, tạo ra các nhãn hiệu thời trang, trang trí khách sạn và bán quần áo và đồ đạc trong những ngôi nhà sang trọng cao cấp. Ông cũng giám sát các công trình với quy mô lớn nhất của đất nước. Một số nhà phê bình nói rằng ông đang đi vào con đường thương mại.
Trong năm 2005, trong khi làm việc cho một bộ phim, Barber, "Chen ngã bệnh và qua đời. Cái chết sớm của ông đã làm giới trí thức bị sốc. Ông đã nhấn mạnh được vai trò quan trọng của mình trong khung cảnh nghệ thuật đương đại Trung Quốc.
Hướng nghiệp sớm
Chen tốt nghiệp trường Trung học Nghệ thuật ở Thượng Hải vào năm 1964, tốt nghiệp trường đào tạo nghệ thuật Thượng Hải (còn gọi là trường Cao đẳng Nghệ thuật Thượng Hải) vào năm 1965 và ngay sau khi tốt nghiệp, ông gần như dành hết thời gian cho việc sáng tác. Trong vòng một năm, khi Cách mạng Văn hóa đã đạt được thắng lợi, Chen đã thu hút sự chú ý của các quan chức Cộng sản, việc tuyên truyền của mình, thường xuyên vẽ các tác phẩm tôn vinh Đảng Cộng sản. Chen đã sớm được xem là "một trong những nghệ sĩ hàng đầu của Trung Quốc. Chen đã may mắn để đạt được tiếng tăm sớm trong sự nghiệp của mình. Khi Cách mạng Văn hóa kết thúc vào năm 1976, Chen tiếp tục vẽ những tác phẩm sơn dầu khổ lớn, nhưng chuyển hướng với một phong cách lãng mạn rất châu Âu. Nhiều người ngưỡng mộ cho rằng Chen là một trong những nghệ sĩ đầu tiên thu hẹp khoảng cách giữa nghệ thuật của cuộc Cách mạng Văn hóa và nghệ thuật đương đại phương Tây ".
Trong những năm 1970, với danh tiếng của mình ngày càng tăng, Chen bắt đầu thu hút sự chú ý của người mua phương Tây. Một trong những người mua, Armand Hammer, Chủ tịch Tổng công ty dầu khí Occidental ở Hoa Kỳ.
Năm 1980, Chen rời khỏi vị trí của mình như là người đứng đầu Học viện Tranh ART Thượng Hải ở Trung Quốc để khám phá nghệ thuật của New York, là một trong những nghệ sĩ số một của Cộng hòa nhân dân Trung Quốc được phép ra nước ngoài để nghiên cứu nghệ thuật của Hoa Kỳ. Chen thường nói với người phỏng vấn rằng ông đã đến New York "với chỉ $ 38 trong túi của mình".
Mặc dù ông đã thành công như là một nghệ sĩ ở Trung Quốc, ông mạo hiểm đến Hoa Kỳ, không nhất thiết phải làm đúng bài bản theo sách vở, mà khám phá tìm cái riêng cho phong cách của mình. New York là nơi để thử nghiệm và phát triển cái riêng của ông một cách thoải mái. Chen bày tỏ “sự tự do để nhìn vào nghệ thuật" và khám phá ranh giới của riêng mình. Ông đã được vào học ở Đại học Hunter ở Mỹ sau khi ông đến và làm việc như một phục chế nghệ thuật Đến năm 1983, trước khi tốt nghiệp từ Hunter College, triển lãm cá nhân của Chen tại Phòng Trưng Bày Hammer đã thúc đẩy danh tiếng của ông mà sau này ông đã ký một hợp đồng vẽ cho Phòng Trưng Bày Hammer. Chen sau đó tốt nghiệp từ Đại học Hunter vào năm 1984 với bằng Thạc sĩ.
Sự nghiệp:
Năm 1990,
Chen trở lại Trung Quốc, sống tại Thượng Hải. Những
người chỉ trích công việc của Chen nói rằng
khoảng thời gian này Chen đã như một nghệ sĩ thương
mại. Vào đầu
những năm 1990, Chen cũng bắt đầu xây dựng
tên của ông là doanh nhân,
đầu tư vào 1 tạp chí gọi
là "Thượng Hải Tatler," thời trang thương hiệu Layefe của
mình với các thương hiệu thiết kế,
và nhà hàng ở Xintiandi.
Chen cũng bắt đầu làm bộ phim nói về
sự nghiệp của mình sản
xuất vào năm 1993. Và trong
thời
gian này giá tranh của
ông đã phá kỷ lục so với các tên tuổi lớn cùng thời.
Năm 1994, Chen bắt đầu quan hệ với các đối tác với Gilbert Lloyd - Marlborough Nghệ thuật Mỹ và đại lý nghệ thuật của mình cho đến khi ông qua đời.
Trong phần cuối của
cuộc đời của mình, ông đã giành thời gian của mình cho việc
kinh doanh "phong cách doanh nhân" làm việc như mô hình đại
lý, nhà thiết kế thời trang và trang trí cũng như tập
trung vào sản xuất phim.
Nghệ thuật:
Chen làm việc chủ yếu vẽ những bức tranh sơn dầu miêu tả cảm giác lãng mạn và cái nhìn hiện thực của ông kết hợp lại. Tác phẩm của ông đặc trưng tả phụ nữ xinh đẹp trong trang phục truyền thống Trung Quốc làm việc với các nhạc cụ âm nhạc hoặc các đối tượng lãng mạn khác. Có rất nhiều ví dụ của thương hiệu này của bức tranh bao gồm các nghệ sĩ violoncello Young (1984) và hai phụ nữ và Fan (2003). Các công trình khác với phụ nữ Trung Quốc trong trang phục truyền thống bao gồm Thẩm mỹ (Blue / Red) (1998), Thẩm mỹ với Fan (2002), tập đoàn của người đẹp với người hâm mộ (2004), Thẩm mỹ Ngồi với Fan (1998), và Thẩm mỹ nằm (1997) [ 7] chủ nghĩa hiện thực của công trình của Chen thường gợi lên một cảm giác chụp ảnh hoặc điện ảnh, truyền cảm hứng bởi các khung, ánh sáng và vị trí của các bức tranh.
Ngoài việc vẽ chủ đề là phụ nữ, một số công trình trước đó của Chen là thường những bức tranh phong cảnh thêm ấn tượng được thực hiện với phong cách của riêng mình, như bóng mảnh trong đó cảnh im ắng của đời sống con người được vẽ trong bối cảnh im hơi lặng tiếng. Nhận được nguồn cảm hứng này là khi ông đi du lịch đến châu Âu trong mùa hè năm 1982 và khám phá các khía cạnh trong cuộc sống, ghi nhận tương tự như trong bầu không khí giữa Đông và Tây. Sau này ông trở lại Chiết Giang và khám phá, ông coi Chiết Giang là "Venice của phương Đông". Cảnh quan của ông thường đặc trưng như cảnh kênh mương lấy cảm hứng từ các kênh rạch của Venice, Italy cũng như các kênh rạch của thành phố quê hương của mình trong tỉnh Chiết Giang.
Sự nghiệp nghệ thuật của Chen đã bắt đầu ngay sau khi tốt nghiệp từ trường Cao đẳng Nghệ thuật Thượng Hải khi phong cách hiện thực của bức tranh sơn dầu gây sự chú ý của các quan chức Cộng sản. Chen vẽ rất nhiều chân dung nổi tiếng của chue tịch Mao, vị trí tôn vinh. Một trong những tác phẩm này, Nắm bắt Phủ Chủ tịch (1971) nhận được ủng hộ trong đảng Cộng sản, chiếm một chỗ trong hội trường lớn. Những hình ảnh như mô tả thiên anh hùng ca lịch sử của một nhóm binh sĩ nâng cao một lá cờ màu đỏ, đại diện của lịch sử của Cách mạng. Tác phẩm “Đọc điếu văn trên song Hoang Hà” hoàn thành vào năm 1972, vẫn được coi là một trong những công trình thương mại thành công nhất của ông, tính năng kỹ thuật từ trong nét vẽ có ý nghĩa tạo ra một cái nhìn thực tế của một người lính đứng trên một thung lũng màu vàng, săn chắc, quay phải đối mặt với người xem. Công việc ban đầu được lấy cảm hứng từ một bài thơ (viết bởi Quảng Weiran) và sau đó bài hát (sáng tác bởi Xian Tân Hợi). Lần đầu tiên được trình bày cho công chúng vào năm 1977 tại Triển lãm Nghệ thuật quân đội khi Chen 25 tuổi. Sự mặc khải của tác phẩm này đánh dấu một điểm then chốt trong sự nghiệp nghệ thuật của Chen, đẩy nghệ thuật của mình vào thành công hơn nữa trong tương lai.
Cùng với một loạt tranh vẽ tranh về phụ nữ, Chen vẽ các công trình thực tế với nhân dân Tây Tạng; sản xuất bộ phim được gọi là ". Tây Tạng" một cái nhìn sâu sắc về những người và phong tục tập quán của Tây Tạng. Một trong những công trình nổi tiếng nhất từ loạt tác phẩm được gọi là miền núi Gió (đôi khi được gọi là Gió Làng Mountain) và được vẽ vào năm 1994 . Bức tranh có một gia đình Tây Tạng, rất nhiều quần áo và các lớp vải chồng lên nhau (để truyền tải một cảm giác lạnh) trong phong cách truyền thống của Tây Tạng. Bức tranh ban đầu được bán đấu giá vào mùa thu 1994, bán với giá cao kỷ lục 2,86 triệu nhân dân tệ. Vào thời điểm đó, đây là một kỷ lục cho bức tranh sơn dầu của Trung Quốc. Một lần nữa tháng năm năm 2011 bức tranh được bán đấu giá 81.650.000 nhân dân tệ, đánh bại kỉ lục một lần nữa cho sơn dầu bán cao nhất cũng như đánh bại kỷ lục của chính mình cho công việc bán hàng cao nhất.
Tác phẩm của ông được ca ngợi như là một sự kết hợp độc đáo của cả hai ảnh hưởng phương Tây và Đông. Chen của phong cách kết hợp chủ nghĩa hiện thực kết hợp với phong cách nghệ thuật châu Âu, với chủ đề Đông và chủ đề gần gũi với lịch sử của nghệ sĩ. Một trong những ví dụ về sự pha trộn độc đáo này là Poppy tranh, có nguồn gốc nội dung của nó từ thời nhà Đường, một bài hát về một người phụ nữ nói về số phận của mình. Bức tranh có một người phụ nữ Trung Quốc trong trang phục truyền thống Trung Quốc, nhưng phong cách vẽ kết hợp với tư thế của cô gợi nhớ đến tác phẩm nghệ thuật Hy Lạp cổ đại hơn so với các công trình triều đại nhà Đường. Sự hợp nhất của phong cách nghệ thuật phương Đông, phương Tây của ông là rõ ràng trong một bức tranh nổi tiếng của ông được gọi là buổi dạ hội. Buổi dạ hội mô tả nghệ sĩ Trung Quốc trong cách ăn mặc truyền thống, thể hiện một chủ đề rõ ràng Đông, nhưng bầu không khí của bức tranh thẳng hàng với lý tưởng của phương Tây "carpe diem"
Những người chỉ trích công việc của Chen nhận xét rằng tác phẩm của ông vẫn mang tính thương mại. Chen (doanh nhân-nghệ thuật). Trả lời một câu hỏi liên quan đến công việc của mình, Chen đã nói: "Tôi thích bức tranh, quần áo và bộ phim bởi vì họ là tất cả những điều tốt đẹp,"
Wikipedia
- chungpainter






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét