Không phải là một khu vườn có nhiều
kỳ hoa dị thảo như vườn
thượng uyển, mặc dầu
những khu vườn như vậy
có thể gặp khá nhiều ở
một thành phố phát triển vào bậc
nhất Trung Quốc. Đó là "khu vườn các ngành nghề mang tính sáng tạo". Cũng không hiểu sao người Thượng
Hải lại gọi những
khu nhà ấy là "khu vườn". Câu chuyện về sự
ra đời và phát triển của chúng là điều
mà tôi rất nhớ và muốn kể
lại, sau chuyến công tác ở
thành phố này.
Chuyện rằng: Đầu những
năm chín mươi của thế kỷ
hai mươi, thành phố Thượng Hải
được quy hoạch lại cho phù hợp
với tốc độ phát triển
rất nhanh của đô thị. Các nhà máy xí nghiệp
phải di dời ra các khu công nghiệp tập trung ở
vùng ngoại ô, đồng thời quá trình cổ
phần hóa cũng được tiến hành đối
với các doanh nghiệp nhà nước. Việc
giải quyết công ăn việc làm cho người lao động dôi dư
và quản lý sử dụng
một diện tích rất lớn
đất đai, nhà xưởng đặt ra nhiều
phương án, khiến các nhà lãnh đạo thành phố phải cân nhắc
rất nhiều. Có nhiều ý kiến
cho rằng nên phá các cơ sở
nhà máy cũ đi, xây các trung tâm thương
mại. Ở một
thành phố phát triển nhất Trung Quốc,
hàng chục nghìn mét vuông đất giữa trung tâm thành phố
có giá trị lớn đến nhường
nào. Nhưng cuối cùng, lãnh đạo thành phố Thượng Hải
đã quyết định cho lập "Khu vườn
các ngành nghề mang tính
sáng tạo". Họ cho cải tạo
và chia các nhà máy thành những
không gian nhỏ, sau đó cho
các họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư,
nhạc sĩ, nhà nhiếp ảnh...
thuê lại với giá rẻ, để
họ có thể sáng tác, trưng bày và bán tác phẩm của mình cho công chúng yêu thích. Một bộ phận
công nhân ở chính nhà máy
đó được giữ lại
làm công tác quản lý và phục vụ tại
chỗ.
Thực ra thì ý tưởng này xuất phát từ nước
Anh vào những năm hai mươi của thế
kỷ XX, khi cải cách các đô thị cũ. Nhiều công xưởng,
nhà máy, khu đất cũ được chia nhỏ, cho trí thức, văn nghệ sĩ thuê làm văn phòng, với ý tưởng rất
thú vị: các tài năng được tập trung, giao lưu
với nhau, thì sẽ phát huy được khả năng sáng tạo
của mình. Đồng thời, việc
tập trung trí tuệ, tài năng văn hóa nghệ thuật và trưng
bày sản phẩm sáng tạo ở
một khu vực sẽ tạo
ra thị trường một cách thuận
lợi cho nhiều phía: nhà sáng tạo, người thưởng
thức, nhà kinh doanh và nhà
nước.
Thượng Hải đã làm tốt việc áp dụng
sáng kiến "khu vườn các ngành nghề mang tính sáng tạo"của người
Anh. Cả thành phố có tới 12 khu vườn
như vậy. Mỗi khu vườn
tập trung khoảng 40 - 50 văn nghệ sĩ, mỗi người
có một không gian riêng,
tùy theo nhu cầu sử dụng,
từ vài chục đến hàng trăm mét vuông. Họ mở
xưởng vẽ, xưởng thiết
kế đồ họa,
kết hợp phòng trưng bày và bán sản phẩm tại
đó. Theo thời gian, các khu
vườn này trở thành nơi giao lưu
của giới nghệ sĩ và công chúng. Và rồi các dịch
vụ phụ trợ cũng phát triển
theo, khiến cho các khu vườn dần dần
trở thành các địa chỉ văn hóa độc
đáo của thành phố Thượng Hải.
Tôi đến thăm khu
M50 ở đường Mạc Can Sơn.
Khởi thủy, nó là nhà máy dệt may Xuân Minh, một nhà máy dệt may lớn của
thành phố Thượng Hải, có lực
lượng lao động lên tới 1200 người.
Thật bất ngờ, bên trong những
nhà xưởng kiểu cũ, mái thấp, tường vôi cũ kỹ,
là một phần đời sống
hết sức phong phú của mỹ thuật
đương đại Thượng Hải,
từ sự đa dạng
về phong cách sáng tạo đến sự
sôi động của một thị
trường văn hóa. Ở đây có khoảng 50 phòng tranh, xưởng điêu khắc, được thiết
kế rất đa dạng
tùy theo nhu cầu và phong
cách của chủ nhân. Mỗi phòng tranh hay xưởng
điêu khắc thường chia làm 2 khu vực, phía ngoài là nơi trưng bày tác phẩm,
thường có một, hai người quản
lý, làm công việc chăm sóc
sản phẩm và bán hàng, phía trong hoặc trên gác là khu vực sáng tác của nghệ sĩ. Đúng như
tên gọi của nó, nơi đây hội
tụ sự đa dạng
về các phong cách sáng tác:
tả thực, siêu thực, ấn tượng,
lập thể,..., một thế
giới đầy ẩn
dụ của những
cách nhìn, cách biểu đạt thái độ, quan niệm
về cuộc sống và con người.
Phong cách, cá tính nghệ sĩ
còn thể hiện ở
sự lựa chọn
chất liệu, màu sắc họ
thể hiện. Có họa sĩ chỉ
sử dụng duy nhất
màu đỏ, người thưởng thức
bị hút vào một không gian đỏ rực mạnh
mẽ đầy ma lực.
Có họa sĩ chỉ sử
dụng chất liệu gốm,
có người thì kết hợp gốm
và đá, người khác thì lại dùng phế liệu
sắt để sắp
đặt, tạo nên những tác phẩm
rất ấn tượng.
Tiếc là các phòng tranh ở đây đều không cho phép quay phim chụp ảnh,
có lẽ vì vấn đề quyền
tác giả, nên khách tham
quan chỉ có thể chụp ảnh
ở bên ngoài.
Một người quản lý ở
phòng tranh Echo Space cho biết,
giá thuê đất ở đây là 140 tệ/m2 (tương đương
với 390.000 VND). So với giá thuê văn phòng ở Thượng Hải,
từ hàng nghìn tới hàng chục nghìn tệ
một mét vuông thì mức giá đó là quá ưu đãi. Và một điều rất
đáng nhắc tới ở
đây là có tới 250 công nhân
nhà máy dệt Xuân Minh được ở lại
khu vườn M50 này, nơi mà trước đây họ
từng làm việc. Trong môi trường mới, họ
đảm nhận các công việc quản lý, phục
vụ, bảo vệ, sửa
chữa lắp đặt thiết
bị theo yêu cầu, vận tải
hàng hóa... Một ban quản lý được các nghệ
sĩ cùng nhau lập ra để quản lý, điều
hành các hoạt động chung của toàn bộ khu vườn.
Tôi hỏi về thu nhập của
các họa sĩ ở đây thì chỉ nhận được
những nụ cười. Người Trung Quốc thường không bao giờ
nói chính xác về thu nhập của mình. Nhưng
nhìn lượng khách châu Âu,
châu Á tấp nập tới đây, nhìn mức
giá hàng chục nghìn tệ đề
ở các tác phẩm, tôi nghĩ là họ sống
khá đàng hoàng khá tốt.
Tiến sĩ Nhiếp Thanh Khải, người chuyên nghiên cứu
về văn hóa, giảng viên Học viện
cán bộ Phố Đông Trung Quốc, cho biết: các "khu vườn
ngành nghề mang tính sáng tạo" hoạt động rất
tốt ở Thượng
Hải. Khi ý tưởng sáng tạo của nhân tài được
kết hợp với thị
trường thì lợi ích thu được sẽ rất
lớn, khó có thể đánh giá được chỉ qua những
con số. Đó là: nhân tài có
đất để dụng
võ, công chúng trong và ngoài nước
có nơi để thưởng thức
và mua được sản phẩm mình yêu thích, nhà nước thu được
thuế, người lao động có công ăn việc
làm, dịch vụ phục vụ
cũng theo đó mà phát triển mạnh hơn.
Tiến sĩ Khải còn nói: "Cao hơn nữa, chính quyền
Thượng Hải giải quyết
được hai vấn đề: một
là tạo ra mặt bằng để
tập trung các nhân tài, đồng thời tạo
ra thị trường cho các sản phẩm sáng tạo
của họ; hai là, việc giải quyết
đất đai, việc làm của người
lao động trong quá trình
chuyển đổi thể chế
quản lý từ xí nghiệp quốc
doanh sang doanh nghiệp cổ phần hóa".
Trở về Việt Nam, tôi cứ
ước một ngày nào đó những khu vườn tương
tự sẽ được
mọc lên ở Thái Nguyên. Có thể lắm
chứ, sao lại không?
Nguyenthuyquynh - Powered by Vnweblogs.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét